Home » , , » [Đô thị 18+] Tỷ Phu Đích Vinh Quang - Phần 2: Nữ Vương Trở Về - Chương 3: Khiêu vũ (1)

[Đô thị 18+] Tỷ Phu Đích Vinh Quang - Phần 2: Nữ Vương Trở Về - Chương 3: Khiêu vũ (1)

Written By Unknown on Monday 24 March 2014 | 22:24



"Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday to Lisa, Happy birthday to you..."
Nghe bài hát chúc mừng sinh nhật, ta mới biết được Sở Huệ còn có một tên tiếng Anh gọi là Lisa, tên tiếng Hoa là "Lệ Toa".
Bánh ngọt lớn có 3 tầng, lúc Sở Huệ cùng Cát Linh Linh cùng nhau hát bài chúc mừng sinh nhật rồi cắt bánh ngọt, ta đã bị cảm động, tình bạn lâu dài chân thành tha thiết của các nàng đã vượt qua tình bạn bình thường, ta không khỏi thầm áy náy, áy náy lúc trước không nên chỉ mua một chiếc Porsche, ta nên đối tốt với Cát Linh Linh hơn.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, mọi người túm tụm chúc mừng Sở Huệ, mà ta lại chỉ đứng cách đó không xa hướng nàng vỗ tay, bởi vì ta biết rõ, ta mới là nhân vật khiến người chú ý nhất trong đại sảnh party, địa vị của ta đã không thể so sánh, nhất cử nhất động của ta đều tác động rất nhiều lợi ích.
Cắt xong bánh sinh nhật, party sinh nhật nghênh đón tiết mục quan trọng nhất: vũ hội.
Hầu như toàn bộ khách đều là công nhân viên của công ty chúng ta, mọi người đều biết thân phận của Sở Huệ, tuy quá trình chuyển đổi từ phu nhân tổng giám đốc La sang tình nhân Lý tổng tài hơi nhanh, nhưng trong nội tâm mọi người đều có thể thừa nhận. Ta cùng Sở Huệ đứng chung một chỗ, mặc dù không phải Kim Đồng Ngọc Nữ, cũng là một đôi bích nhân, tất cả mọi người đều ghen ghét chết mất, vô luận là nam nhân hay nữ nhân.
Không cần phải nói, người đầu tiên nhảy cùng Sở Huệ chỉ có thể là ta, vũ khúc du dương vang lên, Sở Huệ mỉm cười đứng sừng sững, chờ đợi lời mời của ta, nàng đẹp đến mức khiến lòng người run sợ, gợi cảm đến mức khiến người mơ mộng, ta thề, về sau ở nơi công chúng, không bao giờ cho phép nàng mặc lễ phục dạ hội đai đeo màu xám bạc nữa, trừ phi ở chỗ của mình. Ah, ta thật đúng là một nam nhân ích kỷ nhỏ mọn.
"Có thể cùng phu nhân xinh đẹp nhảy một điệu chứ?" Một vị nam nhân mặc âu phục màu đen, đưa lưng về phía ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Huệ, rất lịch thiệp mời Sở Huệ khiêu vũ, Sở Huệ sững sờ, tựa hồ cũng không nhận ra kẻ mở lời mời, xuất phát từ lễ nghi, nàng không ngay lập tức cự tuyệt, nàng căn bản không muốn khiêu vũ với nam tử xa lạ. Mỉm cười, Sở Huệ nói: "Thật ngại quá, chồng của tôi muốn cùng tôi khiêu vũ." Nói xong, một đôi mắt đẹp mê người trừng ta, phảng phất như nói, còn không mau tới đi, còn lề mà lề mề, em phải tiếp nhận lời mời của người ta.
Ta xem hiểu ánh mắt của Sở Huệ, cho nên trong lòng có một ngọn lửa giận, ta đem cổ lửa giận này trút xuống người nam tử này, thầm nghĩ: kẻ không biết phân biệt này là ai?
Nam nhân rất thân sĩ*, tuy bị cự tuyệt, nhưng rất lễ phép nói một tiếng "Cảm ơn", xoay người lại, gã này mỉm cười gật đầu với ta, ta vừa thấy, nhất thời cảm thấy bất ngờ, thì ra là chủ tịch ngân hàng Hoa Hạ - Lưu Tư Minh.
Ta trước chào đón, chìa tay ra bắt: "Không thể tưởng được là chủ tịch Lưu, khách quý ít gặp, khách hiếm thấy nha, một mình chủ tịch Lưu tới sao?"
Lưu Tư Minh mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải, bà xã đang nói chuyện phiếm với Đái chủ quản, biết Lý tổng tài lâu như vậy, ta mới biết Lý tổng tài có tề nhân chi phúc*, thật sự là rất hâm mộ cậu. "
Nghe được Mạnh San San cũng tới, ta có chút khẩn trương, theo hướng chỉ của Lưu Tư Minh nhìn tới, thấy Mạnh San San đang trò chuyện vui vẻ với Đái Tân Ni, ta nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lưu, đừng chê cười tôi, tôi đây là phong lưu."
"Ha ha, nam nhân đều phong lưu." Lưu Tư Minh cười to, tiếng cười của hắn thu hút ánh mắt của Mạnh San San, ta mỉm cười gật đầu với nàng, nàng hướng ta nâng chén ra hiệu, hết thảy rất tự nhiên, tin rằng không ai có thể nhìn ra xinh đẹp tuyệt luân- bà xã của chủ tịch ngân hàng cũng là tình nhân của ta.
Ta thuận tay dắt bàn tay nhỏ bé của Sở Huệ: "Chủ tịch Lưu, anh cứ thoải mái, tôi muốn nhảy với bà xã một điệu, xin lỗi không tiếp được chu đáo."
Lưu Tư Minh mỉm cười gật đầu: "Đừng khách khí, đừng khách khí, ngàn vạn lần đừng để Lý phu nhân chờ lâu."
"Sông Đa-nuýp xanh" vang vọng trong đại sảnh party, âm tiết lưu loát, nhịp chuẩn xác, nghe phi thường êm tai, thật không ngờ Triệu Hồng Ngọc còn có ngón này, ta ôm Sở Huệ nhẹ nhàng quay người, len lén nhìn thoáng qua Triệu Hồng Ngọc đang đệm đàn Piano, khóe mắt thật dài toát ra một tia đẹp đẽ, trong lúc lơ đãng giao tiếp cùng ánh mắt của ta, ta nội tâm kinh hoàng, tranh thủ thời gian ôm Sở Huệ xoay tròn, Sở Huệ là phôi thai khiêu vũ trời sinh, dù vũ bộ của ta không thành thạo, nàng vẫn có thể thành thạo phối hợp cùng ta, liên tục mấy lầm quay người, ta rõ ràng không hề giẫm lên chân của nàng.
"Gã vừa rồi là ai vậy anh." Sở Huệ dán bụng dưới bằng phẳng sát vào ta, rất mập mờ.
"Là chủ tịch ngân hàng Hoa Hạ, anh không quen hắn, vợ hắn là bạn của Tân Ny." Ta nghênh đón, đem hạ thân đỉnh tới trước một phát, Sở Huệ đại xấu hổ, không dám nhìn ta, mà là nhìn Mạnh San San ở đằng xa đại khen: "Cô ta thật xinh đẹp."
Trong nội tâm của ta khẽ động, tranh thủ thời gian dỗ ngon dỗ ngọt: "Không xinh đẹp bằng em."
Sở Huệ nở nụ cười, cười đến rất mê người: "Ta vẫn luôn cảm thấy em là nữ nhân xinh đẹp nhất trên thế giới."
"Ưm, chỗ kia của em là địa phương cao ngất nhất trên thế giới."
"Không dám nói trên thế giới, nhưng nhất định to hơn Tân Ny."
"Anh cũng cho là như vậy."
"Hừ, ở trước mặt em nói một đàng, trước mặt Tân Ny lại nói một nẻo a, được rồi, em không muốn tranh giành, du thuyền có thể đặt tên là 'Tân Ny', nhưng anh nhất định phải mời Linh Linh nhảy một điệu, giờ mau nhảy đi."
Ta bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch tại sao Sở Huệ đáp ứng đánh cuộc với Đái Tân Ni, thì ra nàng đã làm tốt ý định thất bại, mục đích đúng là đổi lấy sự quan tâm của ta đối với Cát Linh Linh, ta không khỏi thở dài: "Được rồi, chúng ta chậm rãi nhảy đến bên cạnh Linh Linh, Tiểu Huệ, anh thích mùi trên người em, hương vị chân thành tha thiết thiện lương."
"Gọi Sở Huệ tỷ, Tiểu Huệ là dì anh kêu đấy." Sở Huệ hé miệng cười khẽ, trăm mị bộc phát, xương cốt của ta liền nát vụn, hai tay càng ôm càng chặc: "Sở Huệ tỷ, anh rất muốn yêu yêu em."
Sở Huệ sóng mắt lưu chuyển, lặng lẽ thủ thỉ vào tai ta: "Em cũng muốn, hôm nay là sinh nhật em, anh thuộc về em."
"Sở Huệ tỷ, anh thuộc về em."
"Khanh khách." Sở Huệ phát ra tiếng cười mỏng manh, tiếng cười không ngừng, chúng ta đã đến bên người Cát Linh Linh, Sở Huệ buông ta ra, hướng Cát Linh Linh nháy mắt ra hiệu: "Linh Linh, có người muốn mời cậu khiêu vũ đó."
Ta thuận thế tình ý chân thành phát ra lời mời: "Linh Linh tỷ, khẩn cầu ngài làm ơn cùng kẻ hèn nhảy một điệu nhảy, van xin ngài."
Cát Linh Linh tuy có chút kinh hỉ, không chút ngượng ngịu, mềm mại như cỏ thoải mái duỗi đến nắm lấy tay ta, ta tâm thần kích động, ôm người đẹp lộng lẫy thạch lựu hồng thấm hương chậm rãi bước trên mặt thảm sặc sỡ, ta thừa nhận mình đa tình, giờ khắc này, trong mắt chỉ có Cát Linh Linh nàng.
Cát Linh Linh nguýt ta: "Anh quá khoa trương, người khác sẽ nói xấu đấy, anh thoáng cái đem hai vị cao quản nữ nhân của công ty toàn bộ thu làm của riêng, nam nhân trong công ty sẽ cảnh giác anh đó." Nàng váy dài chấm đất, kỹ thuật nhảy không cách nào giỏi như Sở Huệ, chúng ta chỉ là lẳng lặng chậm rãi khiêu vũ, hít thở mùi cơ thể nhau.
Ta cười cười, đưa mắt nhìn bốn phía, tựa hồ ngoại trừ Tiểu Trương, Tiểu Trác, Tiểu Phong, Tôn Gia Tề ra, trong ánh mắt rất nhiều nam nhân thật sự tràn đầy địch ý, chí ít có ghen ghét, ta nghĩ thầm, nếu để cho bọn Tiểu Trương, Tiểu Trác, Tiểu Phong, Tôn Gia Tề biết rõ ta đã từng giao cấu với nữ nhân của bọn hắn, bọn hắn liệu có hận chết ta hay không?
Đáp án đương nhiên là hận.
Ám thầm thở dài than thở, ta tránh được ánh mắt sáng quắc của Hoài Minh Châu, Tuyên Nhiêu, Nhiếp Tiểu Mẫn, Giang Phỉ Phỉ tứ hoa đán* ngân hàng Hoa Hạ, hôm nay các nàng cũng rất đẹp, đặc biệt là Nhiếp Tiểu Mẫn với chiếc váy liền ngắn màu cam.
"Có thể đoạt được Linh Linh tỷ, mặc cho người trong thiên hạ lời ong tiếng ve anh cũng không quan tâm, mặc cho nam nhân trên thiên hạ cam thù anh, anh cũng không sợ."
Cát Linh Linh hé môi nhõng cười duyên, tâm hồn thiếu nữ đại hỉ, ta nịnh nọt nói: "Rốt cục em đã nở nụ cười, cười rất đẹp, đừng giận anh nữa mà."
Cát Linh Linh nhìn nhìn Sở Huệ ở đằng xa xa: "Dù sao cũng kém xa Sở Huệ."
"Là anh sơ sót, anh sai rồi, anh nghĩ em rất thích Ferrari, không muốn đổi xe, nên chỉ mua xe cho mỗi Sở Huệ, thật ra anh vốn định mua 2 chiếc Porsche, một chiếc màu xám bạc, một chiếc màu đỏ nham..."
Cát Linh Linh lạnh lùng nói: "Chiếc Ferrari của em ngã nát rồi, sư phụ sửa xe nói, không còn khả năng sửa chữa tốt, cũng không có lợi nhất."
Ta sững sờ, có chút lo lắng: "Ngã hỏng? Em lái xe cẩn thận chút." Vốn tưởng rằng Cát Linh Linh gặp tai nạn ngoài ý muốn, may mắn xe chỉ bị ngã hỏng, người không có việc gì.
Lông mày Cát Linh Linh dựng lên: "Em cố ý tại đẩy xe xuống vách núi quốc lộ Bàn Sơn đó."
Ta chấn động, cẩn thận nhìn sắc mặt ung dung của Cát Linh Linh, nhìn không ra dấu hiệu nói giỡn, trong nội tâm không khỏi căng thẳng: "Linh Linh tỷ, sao em phải làm vậy."
Cát Linh Linh thản nhiên nói: "Em cứ làm vậy đó, nếu như anh không thích em nữa, em sẽ rơi thảm hại hơn cả Ferrari nữa."
Ta biết rõ Cát Linh Linh không phải hay nói giỡn, với tính cách của nàng hoàn toàn có thể làm ra hành vi quá khích, bên nàng bạn bè không nhiều, đệ đệ lại mắc bệnh không trị được, sau khi chia tay Đỗ David, nàng đem toàn bộ hi vọng đều ký thác trên người ta, nếu như ta đối với nàng không tốt, nàng hơn phân nửa sẽ mất hết sức sống.
Nghĩ vậy, ta trong lòng lạnh run, kích động ôm sát vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương: "Linh Linh tỷ, từ nay về sau, anh mỗi ngày đều nói với em một câu yêu em."
Cát Linh Linh hừ hừ: "Nói vô dụng."
Ta mãnh liệt gật đầu: "Anh biết rõ, anh biết rõ, chiếc Porsche màu đỏ nham sẽ cập cảng vào cuối tuần, anh cùng em đi lấy xe."
Cát Linh Linh lắc đầu, chằm chú nhìn vào mắt ta có chút ửng hồng: "Xe em không thèm, em chỉ muốn anh yêu thích em, giống như trước đây yêu thích em."
"Anh so với trước kia càng yêu Linh Linh tỷ." Thực hận không thể móc tim ra để bày tỏ tâm ý.
Cát Linh Linh đột nhiên lấy ra một chuỗi dây: "Đeo giúp em cái vòng cổ này." Ta vừa xem, thì ra đó là ta lễ vật sinh nhật đầu tiên ta tặng nàng, một chiếc vòng cổ bạch kim rất tinh xảo rất bình thường, trong chốc lát, tình cảm của ta như Giang Hà* vỡ đê. Tiếp nhận vòng cổ, ta nhẹ nhàng "ưm" một tiếng, trước mắt bao người dịu dàng đeo vòng cổ lên cái cổ trắng như tuyết của nàng, mọi người không rõ tình huống liền tưởng ta đang tặng Cát Linh Linh một cái vòng cổ.
Cát Linh Linh đôi mắt đẹp nháy nháy, hai hàng châu lệ lăn xuống: "Hiện tại... Hiện tại em biết rõ anh thật tâm yêu thích em rồi."
Ta thở dài nói: "Về sau, em càng rõ anh yêu em."
Cát Linh Linh mừng rỡ không thôi, môi son khẽ mở, vừa muốn nói chuyện, đột nhiên, một mảnh màu xanh phiêu nhiên tới: " Chị Linh Linh, em có thể nhảy cùng anh của em chứ?" Ta đưa mắt nhìn, lại là Tiểu Quân.
"Đương nhiên có thể." Chẳng quan tâm lau nước mắt, Cát Linh Linh vội vã buông ta ra, chậm rãi lui về phía sau, Tiểu Quân cười mimi nói: "Cảm ơn chị Linh Linh." Nói xong, đứng thẳng trước mặt ta, đôi mắt to quay tròn chuyển chuyển trên mặt ta.
"Em có biết nhảy hay không?" Ta tức giận, cầm chặt tay Tiểu Quân, ôm cái eo nhỏ của nàng, ánh mắt lại nhìn về phía Cát Linh Linh đáng thương, may mắn mặt nàng mang dáng tươi cười, dù chiếc dây chuyền bạch kim tầm thường trên cổ nàng cùng vẻ đẹp quốc sắc Thiên Hương của nàng không hợp nhau, nàng cũng không quan tâm.
"Hừ." Tiểu Quân hừ xong, chân trái của ta đã bị gót giày cao gót hung hăng giẫm lên một cước.
"Là cố ý giẫm sao?" Ta chịu đựng đau đớn, kinh ngạc nhìn vị tiên nữ tỷ tỷ càng ngày càng mê người, không kẻ lông mày, nhưng trong hàng lông mày của nàng lại ẩn hàm đại màu(thuốc đen kẻ lông mày), không tô son môi, vậy mà hai cánh môi mỏng lại kiều diễm ướt át, hương thơm nồng nàn, nhưng lại không phải là nước hoa, da thịt trắng trẻo nõn nà, vẫn kém xa da thịt của nàng.
"Anh hỏi như vậy, em đương nhiên nói không phải." Tiểu Quân hung hăng trừng ta, bộ mặt trứng ngỗng vẫn như sương lạnh, đôi mắt to miệng cười như trăng rằm, ta thầm thở dài một hơi, chỉ cần tiên nữ tỷ tỷ không thật sự nổi giận, thì nói gì cũng tốt, ta hít thán, nói: "Người rất đẹp, váy xanh lục cũng rất đẹp, nếu như ngay cả tâm địa cũng xinh đẹp nữa thì tốt rồi."
Tiểu Quân lộ ra một tia giảo hoạt: "Tâm địa em cũng rất đẹp, mới vừa rồi là chân trái, giờ đến phiên chân phải rồi, cái này gọi là trước sau đối xử công bình, đều có phần, anh nói tâm địa em có xinh đẹp không?" Vừa nói xong, một bên nâng chân trái lên, lại hung hăng dùng gót giày cao gót giẫm nát mặt giày bên chân phải của ta.
"Đừng... Đau." Ta đương nhiên sẽ không trước khách khứa đông đảo mà hét lớn.
Tiểu Quân như cành hoa loạn bay, thấy ta cắn răng kiên nhẫn, nàng nghiêng cổ thì thầm: "Cổ nhân nói, trời giáng nhiệm vụ cho người nào đó, người nào đó liền phải biết kiềm chế."
Ta cười mimi phụ họa: "Đúng vậy, Thượng Thiên giáng anh nhiệm vụ lớn, muốn anh làm chồng của Tiểu Quân, anh nhất định phải nhường nhịn nàng, nàng muốn anh đau anh lập tức đau, nàng muốn anh thoải mái anh mới thoải mái."
Tiểu Quân cười càng lúc càng vui vẻ hơn, nàng liếc nhìn bốn phía, dứt khoát đem hai gót giày đều dẫm lên trên mặt giày của ta, miệng nhỏ gằn từng chữ: "Còn phải nghe lời Tiểu Quân."
Ta cắn chặt căn bản, mãnh liệt gật đầu: "Ta một mực rất nghe lời Tiểu Quân."
"Hừ." Tiểu Quân sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, mắt to cũng không cười: "Cho dù toàn bộ nữ nhân ở đây đều có với anh một chân em cũng không quản, nhưng sau này không cho phép anh chạm vào mẹ lần nào nữa."
Ta vẻ mặt đau khổ nói: "Đó là đương nhiên, mẹ là mẹ, anh sao có thể vô lễ mẹ chứ, tối hôm qua do em cho anh uống hết thuốc ngủ mới khiến cho anh tâm thần đại loạn, thiếu chút nữa chết lên chết xuống, nhờ có mẹ lúc ấy chịu nhục đã cứu anh một mạng."
Nhớ tới bộ dạng bất lực của Tiểu Quân tối hôm qua ở một bên xem ta cùng dì giao hoan, trong nội tâm không khỏi thầm buồn cười, lúc này, nàng vừa hối hận vừa phẫn nộ, ta lo lắng nàng đứng không vững, cánh tay không khỏi ôm sát tiểu eo mềm mại.
Tiểu Quân tựa hồ cảm thấy thứ gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, lập tức nhảy xuống khỏi 2 chân ta, thân thể bảo trì một khoảng cách với ta: "Được rồi được rồi, đều là lỗi của em á..., đã xin lỗi mấy trăm lần rồi mà, dù sao việc này chỉ được ba người chúng ta biết rõ, em cảnh cáo anh, việc này mà để ba ba biết được, anh liền thật sự chết trôi chết nổi."
Vì để tránh cho Tiểu Quân đem lòng sinh nghi, cũng vì dì dặn dò, ta chỉ có thể giấu diếm tình yêu của ta cùng dì: "Anh minh bạch đạo lý này, Tiểu Quân, em không tin anh, cũng nên tin tưởng mẹ, em không phát hiện sao, mẹ cả ngày đều rất ít cùng anh nói chuyện một mình."
Tiểu Quân lạnh lùng nói: "Em đã hỏi qua mẹ, mẹ nói tối hôm qua đau chết, mẹ hận không thể ném anh vào sông Nương Nương cho cá Nương Nương ăn."
Ta đương nhiên biết rõ Tiểu Quân đang hù ta, nhớ tới thời khắc ngọt ngào vào đêm trước cùng dì xuân phong tam độ Ngọc Môn quan(làm tình 3 lượt), trong nội tâm tỏa ra vô hạn nhu tình, ngẩng đầu nhìn lại, thấy xa xa dì cũng đang nhìn ta. Tiểu Quân thông minh, phát giác được lòng ta không yên, lập tức theo vũ khúc du dương, chủ động dẫn ta vào vũ bộ.
Ta cảm thấy bất ngờ, một bên phối hợp nhịp bước cùng Tiểu Quân, một bên giả ra bộ dạng đáng thương: "Tiểu Quân, anh bị em hại thảm rồi."
Tiểu Quân dần dần thả lỏng, vũ bộ càng nhảy càng thành thạo, thấy vẻ mặt ta đau khổ, nàng ỏn ẻn ỏn ẻn an ủi: "Không có việc gì rồi, sau quá trình em xin lỗi và khuyên giải, mẹ giờ không hận anh nữa."
Ta cảm kích nói: "Cảm ơn Tiểu Quân, đợi lát nữa vũ hội chấm dứt, em hãy theo mẹ về nhà, đừng ở tại khách sạn." Nghĩ đến sau khi vũ hội kết thúc còn có trận đấu lớn kinh tâm động phách so xem vú ai to hơn, máu của ta lập tức sôi trào, trong buổi tối mỹ diệu này, có lẽ có thể đem Đái Tân Ni cùng Sở Huệ nhất tiễn hạ song điêu, nếu như Cát Linh Linh cũng gia nhập thì thì… Trời ạ, ta không dám nghĩ tới, mộng tưởng này có thể trở thành sự thật sao, ta rất hoài nghi.
Tiểu Quân tức giận hỏi: "Anh thì sao? Anh không về nhà lại đi đâu hả."
Ta khổ thở dài: "Anh đương nhiên ở khách sạn, một là không muốn để mẹ gặp anh mà tức giận, thứ hai hôm nay là sinh nhật của Sở Huệ tỷ, anh muốn ở cùng nàng."
Tiểu Quân hung hăng giậm chân: "Hừ, Sở Huệ tỷ này thật đáng ghét, kỳ thật chị ta sớm đã có với anh một chân rồi, lại giả thành bộ dạng đứng đắn, lừa em cho đã, làm hại em nói với chị ta thiệt nhiều lời trong nội tâm."
"Ý em nói, phụ nữ ở cùng 1 chỗ với anh đều là phụ nữ không đứng đắn?" Thực tức giận, nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, ta nhất định không buông tha lỗ đít của Lý Hương Quân nàng.
"Em cũng không nói toàn bộ." Tiểu Quân cười lạnh một tiếng: "Phàn Ước tỷ tỷ, Mỹ Kỳ tỷ tỷ, Hà Phù tỷ tỷ đều rất đứng đắn, đáng tiếc Hà Phù tỷ tỷ không tới."
"Anh cùng Hà Phù tỷ tỷ thanh bạch, nửa chân đều không có." Trong nội tâm một trận mất mát, đoán chừng sau khi tin tức Sở Huệ trở thành tình nhân của ta rơi vào tai Hà Phù, ta càng khó có được nàng.
Tiểu Quân bĩu môi: "Có quỷ mới tin."
Ta hận đến nghiến răng ngứa lợi, ôm Tiểu Quân cực sát bước nhanh, lại liên tục xoay tròn, nghĩ thầm có thể trêu đùa nàng một phen, nào biết Tiểu Quân eo như Liễu Nhứ (*bông liễu bay theo gió), bước liên tục sinh hoa, rất tinh diệu phối hợp cùng ta, hơn nữa thoạt nhìn thành thạo, ta chấn động, nhịn không được tán dương: "Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có quỷ mới tin Tiểu Quân khiêu vũ giỏi đến vậy."
Tiểu Quân dương dương đắc ý: "Em nhảy đẹp hay là Sở Huệ tỷ tỷ nhảy đẹp?"
"Nói thật, Sở Huệ tỷ tỷ nhảy tốt hơn em một chút, nhưng em đừng nóng giận, Sở Huệ tỷ tỷ khiêu vũ đã nhiều năm, khẳng định so với em mới học nửa tháng mạnh hơn một ít, bất quá, Tiểu Quân có thể nhảy tới trình độ này, đã khiến anh sợ hãi kêu to một tiếng rồi."
"Hừ." Tiểu Quân kiêu ngạo nhướng mắt: "Nếu như là Just Dance, vũ hiện đại, em nhất định không thể kém Sở Huệ tỷ tỷ."
Ta trừng lớn tròng mắt: "Tiểu Quân sẽ nhảy Just Dance? Em cũng đừng khoác lác."
"Cái gì đồ ba hoa khoác lác thổi da ngựa đấy, em Lý Hương Quân đã nói ra lời..., tám chân ngựa cũng cản không nổi, lão sư hình thể của em trước kia cũng là lão sư của Sở Huệ tỷ tỷ, nàng cũng tới tham gia vũ hội tỷ sinh nhật của chị Sở Huệ, anh không tin có thể đi hỏi nàng một chút."
"Hắc hắc, chỉ sợ sư phụ em cố ý nói như vậy là để cổ vũ em mà thôi." Ta vẫn không tin chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủn huấn luyện hình thể, Tiểu Quân đã học xong khiêu vũ, Just Dance, nhảy hiện đại, nhưng nàng thoạt nhìn không hề giống đang khoác lác, thực khó có thể tin được.
Tiểu Quân giận tím mặt: "Trương lão sư nói Lý Hương Quân em là thiên tài khiêu vũ ba ngàn năm mới gặp."
Ta nhịn cười, thản nhiên hỏi: "Sở Huệ tỷ tỷ là cao thủ Just Dance, em vị thiên tài khiêu vũ ba ngàn năm mới gặp có dám cùng nàng so tài một lần hay không?"
Tiểu Quân hướng ta rống to: "So thì so."


*thân sĩ: người thuộc tầng lớp thượng lưu
*tề nhân chi phúc: có phúc được cả thê lẫn thiếp
*hoa đán: có thể hiểu là người đẹp
*gianh hà: Trường Giang và Hoàng Hà

0 comments:

Post a Comment